Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

Blog cho anh

  Cũng chẳng biết được vì sao em lại thiện cảm với anh thế. Ngày anh rời khỏi QB là ngày buồn nhất trong đời em. Đêm đó em đã không ngủ chỉ thổn thức một mình như những ngôi sao thức đêm nay cùng anh nhớ về em. Đêm hôm đó trăng cũng sáng như vậy chỉ có đêm, trăng và sao biết em đã khóc, đã nhớ anh như thế nào mà thôi. Hôm nay em mượn thơ của tác giả Bùi Thị Kim Anh để nói lên tâm trạng của em lúc này, và đó cũng là tâm trạng của nhiều năm về trước khi anh rời bỏ em không một lời từ biệt.

ĐẾN BAO GIỜ

Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh
Chỉ một lần thôi êm ả
Dẫu có bao lần vội vã
Anh vẫn là anh xa cách giữa đời

Sẽ chẳng bao giờ có được giữa lòng tay
Ấm áp hương người thương nhớ
Một bông cúc muộn mằn mới nở
Dẫu vàng tươi trơ trọi cuối mùa

Một tình yêu tha thiết chẳng hẹn hò
Em với anh chỉ là mộng ước
Một giấc mơ gần mà không thực
Rất mặn nồng mà trống trãi đơn côi.

Sẽ chẳng bao giờ đến được cùng anh.
Chỉ một lần thôi là tất cả
Để cứ đến rồi đi trên đường cúc nở
Không mùi hương vẫn gợi nhớ âm thầm. 

 Một ngày đầu tháng tư,  một ngày không thể nào quên. cái cảm giác đáng sợ đó mãi theo em và không bao giờ em còn muốn nó xuất hiện thêm một lần nào nữa trong đời mình. Xuống xe rồi vẫn không muốn vào nhà. Ngày em đối diện với thực tế em đã mất anh em đứng không vững, chân khuỵu xuống ngồi bệt trên giường và chực bật khóc.Lần đầu tiên em biết mình đã yêu, lần đầu tiên em cảm nhận được một sự mất mát lớn lao. Tất cả thật trống trãi, bước chân thật hẩng hụt. Rất cô đơn. Nhưng em cũng đã kịp kìm nén và cười để nước mắt không rơi. Em không muốn mọi người biết em đang buồn. Để đến hôm nay em vẫn giữ mãi hình bóng của anh trong trái tim mình. Chỉ có trăng và sao, chỉ có đêm là biết em vẫn nhớ một hình bóng đã ra đi xa khuất tận chân trời.

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

Bài thơ bị đánh mất

     Một bài thơ không đề làm mình chợt nhớ được 3 câu rồi 5 câu. Cố gắng để nhớ thêm mà không thể nhớ. Bài thơ chứa đựng tâm sự của một người cô đơn trong đêm vắng. Vừa mới đọc nó trên một tờ tạp chí cũ mình đã nghe đồng cảm với tác giả.
"Tôi ngồi giữa bầu trời đầy sao sáng lung linh
 Tai lắng nghe những tiếng đêm xào xạc
 Thời gian bay nhẹ nhàng vương nhẹ cánh vào tôi
 Nhưng ngắm mãi trời sao trong quên lãng tôi ngồi
 Giữa kỳ ảo ảnh về khuya man mác."
     Đêm khuya thật yên tĩnh, trầm lắng nhưng không tẻ nhạt mà rất phong phú hình ảnh. Mình không có cảm giác của sự cố ý sắp xếp ngôn từ mà dường như đó là mạch thơ viết ra rất tự nhiên với những lời thơ có cánh bay bổng nhẹ nhàng. Bài thơ không tả cảnh thiên nhiên, cũng không nói rõ tâm sự của con người ấy là gì. Nguời ấy đang buồn vì điều gì? Mình chỉ thấy cảnh đêm hiện lên rất sinh động đầy đủ diễn tả tâm trạngcủa người đang ngồi một mình trong đêm vắng.
     Chỉ mấy câu thơ thôi, nhưng cũng đã rất đầy đủ rồi, đã cho người đọc thấy được không gian, thời gian ở trong khung cảnh mà " tôi '' đang ngồi. " Thời gian nhẹ nhàng" rất yên tĩnh, "về khuya" cảnh khuya vào khoảng từ 12h đêm đến 2h sáng. trên bầu trời có sao đó là một đêm trời trong xanh thanh vắng. Dường như "tôi" "quên lãng" không nghĩ gì nhưng lại nghĩ rất nhiều. Bởi lẽ tôi ý thức được rằng "thời gian  bay nhẹ nhàng" vậy mà vẫn ''vướng nhẹ vào tôi". Con người ai cũng phải chịu sự tác động của ngoại cảnh (chịu sự tác động của xã hội , của tự nhiên) vào chính cơ thể của mình, vào tâm tư tình cảm suy nghĩ của mình. "Tôi" đang buồn gì thế? Hay "tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn". Đọc đến đây bài thơ gây cho mình một cảm xúc thật sâu lắng. Có lẽ vì  thế mà mình nhớ mãi mấy câu thơ này. Tiếc rằng mình đánh mất nó cùng với cuốn sổ tay của mình năm đó. năm đó mình chỉ mới học lớp 9 thôi. Từ dạo đó cầm tờ báo nào lên mình cũng lật đến những trang thơ mong tìm lại nó nhưng không có cuốn tạp chí nào đăng nó  nữa. Đây là một bài thơ đuợc dịch từ một bài thơ nước ngoài. Nó đã mê hoặc mình bằng những ngôn từ bay bổng, có cánh. Đọc xong bài thơ này mình có cảm giác lâng lâng. Hình ảnh "tôi' hiện ra trong đêm khuya thanh vắng. Còn mình thì đang ngồi nhìn người ấy từ xa, ngay sau lưng lặng lẽ, lặng lẽ.'Tôi' cô đơn khi tất cả mọi người đã ngủ say hết cả không còn ai hiểu mình đang buồn gì. Nhưng ''tôi" không cô đơn vì thiên nhiên vẫn thức. Mình có cảm giác ''Tôi'  đang say mà rất tĩnh. "tôi nhỏ bé giữa không gian và thời gian. Cả "tôi' và mình giống như một vì sao nào đó " giữa một bầu trời đầy sao sáng lung linh". Tất cả như là định mệnh, là số phận. Chỉ là một vì sao nhỏ bé nhưng phải có mặt của nó mới tạo nên một "trời sao" . Cuộc đời này thật đángđể sống dù cho ngày mai chuyện tồi tệ gì có thể xảy ra, có thể đến với mình. Hình ảnh "tôi' trong bài thơ đang ngồi giữa đêm khuya cứ ám ảnh mình suốt những năm qua. Mình có cảm giác đấy là hình ảnh của một người đàn ông trạc tuổi trên 30. Lời thơ rất nhẹ nhàngđằm thắm nhưng chứa đựng những triết lý sâu xa, những suy nghĩ chín chắn. Đó là tính cách của một người đàn ông mạnh mẽ đang trầm lắng suy tư. Một người đàn ông đã trãi qua rất nhiều trắc trở trong cuộc sống. Hình ảnh ấy lại cứ hiện về mỗi khi mình đọc lên  mấy câu thơ đó. Và mình mãi là người lặng lẽ đứng phía sau dõi theo, quan sát , đồng cảm.

Bảy sắc cầu vồng.

     Đối với em anh như 7 sắc cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa. Tuy hàng ngày không được nhìn thấy nhưng vẫn nhớ. Và nếu được nhìn thấy vẫn vui. Vì thế hãy mỉm cười mỗi khi nhận tin nhắn của em và bắt máy mỗi khi em muốn nói chuyện với anh nhé. Vì dù trời không bao giờ mưa nữa đối với em anh vẫn mãi là 7 sắc cầu vồng.

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Danh thiếp

Một lần nữa anh khiến lòng em buồn. Cuối cùng thì anh đã nói những điều anh đã nghĩ ít ra là tại thời điểm đó. Anh vẫn còn nhớ đến em đó thôi. Vẫn muốn biết em đang nghĩ về anh như thế nào. Anh cũng đã can đảm khi nói ra câu nói đó. Em muốn ghi lại tất cả những gì anh đã nói dù là đã quá muộn màng. Em cứ xem lời nói đó của anh chỉ là đang nghe trong mơ mà thôi. Thằng bạn em nó bảo " Mi mà cũng tin vào những điều nhảm nhí đó sao?" Như thế nào mới gọi là những điều nhảm nhí. Những lời nói như thế nào mới  gọi là nhảm nhí. Anh là người không quen nói những điều gọi là nhảm nhí đó với bất cứ ai và em cũng vậy. "Anh đang ở  ĐN" Anh có thể lặng im. Anh có thể vui vẻ chơi và tắm biển tại ĐN mà không cần phải nói với em điều đó. Sao ngồi trước biển anh lại nhớ về em? Phải chăng biển quá rộng lớn khiến anh cảm thấy cô đơn? Không đâu, mà nếu có cô đơn sao anh lại nghĩ về em? Anh và em nữa chúng ta thừa hiểu rằng chúng ta vẫn còn ở trong nhau. Nơi sâu nhất trong trái tim, nơi sâu nhất trong tâm hồn. Em muốn anh hãy sống thật khoẻ mạnh, dù chúng ta không còn có thể đến bên nhau nữa em vẫn còn có anh để nhớ. Chúng ta không thể gặp nhau dù đã "đi hết một vòng trái đất". Em không đảm bảo rằng khi gặp nhau những nhớ thương đã nén lại sẽ không bung ra, khi đã bung ra em sợ mình không còn kiểm soát được hành vi của mình nữa. Nên chỉ nhớ anh và buồn. Anh! Bay qua vùng  trời QB chắc cũng không khỏi thắc thỏm một nổi buồn. Nhớ em. Nổi đau đã đi qua. Anh chưa hề biết khi em nhận được thư của anh ngày ấy em đã khóc vì em biết anh đã không chọn em, anh không chọn tình yêu, anh đã chọn L chọn tình bạn của anh. Để nổi đau ấy vẫn theo em, theo anh, theo L đến tận ngày hôm nay. Không. Có lẽ nổi đau đó chỉ đi theo em mà thôi. Sao anh không tin em? Sao không tin em đã yêu anh! " Bóng tối sẽ không là chi, niềm đau sẽ không là gì nếu được yêu anh đến hơi thở sau cùng thì em sẽ lấy trái tim ra che ánh nắng mặt trời. Thế giới sẽ không là chi, thân thể sẽ không là gì nếu được bên nhau mà trái tim vẫn còn thì em sẽ hoá giấc mơ để gặp anh từng đêm."
   Đó là lời của một bài hát nào đó, nhưng cũng là lời em muốn nói với anh lúc này. Em và anh chỉ có thể dùng từ "nếu" . Trước đây không được bên nhau trái tim đã rỉ máu. Giờ càng không thể ở gần nhau vì nếu bên nhau trái tim sẽ chết. Tất cả những gì giữa chúng ta chỉ còn là mộng ước. Mộng ước phải không anh?.

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Hình ảnh hoa tigôn cực đẹp

Hai sắc hoa tigôn

                               < T.T.KH>

Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dãi đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thắm mờ sương cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui
Bảo rằng "hoa dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"

Thủa đó nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên người bảo "Mùa hoatrắng                          
Là chút lòng trong chẳng biến suy"

Đâu biết lần đi một lỡ làmg
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.

Từ ấy thu đi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn dấu trong tim bóng một người

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa... vỡ
Tựa rtái tim phai, tựa máu hồng.



                 


             

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

Ước gì

Bây giờ anh còn muốn được nắm tay em bước đi trên những con đường? Anh còn muốn được đi bên cạnh em nữa không? Anh chưa bao giờ mong mỏi điều đó dù anh biết em chưa bao giờ nguôi quên? Em trước đây, bây giờ và cả sau này nữa vẫn mãi uớc mình sẽ luôn nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Cuộc đời luôn là một giấc mơ. Em mãi chỉ nắm được tay anh trong những giấc mơ dù cảm nhận anh đang ở rất gần em. Với tay ra nắm tay anh mãi mà không được nên thật buồn.