Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Em vẫn còn có anh để nhớ

    Giữa buổi chiều Quảng Bình đầy gió, em bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm khi chiều nay anh nhắn tin cho em. Có những lúc nhớ anh đến nao lòng nhưng chẳng để làm gì khi em và anh đã không là của nhau, cũng không thể còn là của nhau nữa. Có những lúc bần thần rất muốn gặp anh ngay trong chốc lát, chẳng biết để làm gì, cũng chẳng để làm gì cả nhưng vẫn muốn gặp vậy thôi. Em nghĩ anh cũng vậy. Lần chia tay ấy em nhìn thấy trong mắt anh những điều anh muốn nói nhưng anh đã không nói gì với em, ánh mắt có điều gì oán trách, ánh mắt có chứa đựng tình cảm anh giành cho em. Anh luôn thế. Thôi anh ạ! Tất cả đã qua đi giờ muốn gặp không dễ gì gặp được, chắc đây cũng chỉ là cái khổ của một mình em, là cái khó của 2 đứa mình. Chúc anh ngày mai "thượng lộ bình an" Anh sống khoẻ mạnh đối với em đã là niềm hạnh phúc, niềm vui lớn của em vì em biết em vẫn còn có anh trên thế gian này để nhớ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét