Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

Bài thơ bị đánh mất

     Một bài thơ không đề làm mình chợt nhớ được 3 câu rồi 5 câu. Cố gắng để nhớ thêm mà không thể nhớ. Bài thơ chứa đựng tâm sự của một người cô đơn trong đêm vắng. Vừa mới đọc nó trên một tờ tạp chí cũ mình đã nghe đồng cảm với tác giả.
"Tôi ngồi giữa bầu trời đầy sao sáng lung linh
 Tai lắng nghe những tiếng đêm xào xạc
 Thời gian bay nhẹ nhàng vương nhẹ cánh vào tôi
 Nhưng ngắm mãi trời sao trong quên lãng tôi ngồi
 Giữa kỳ ảo ảnh về khuya man mác."
     Đêm khuya thật yên tĩnh, trầm lắng nhưng không tẻ nhạt mà rất phong phú hình ảnh. Mình không có cảm giác của sự cố ý sắp xếp ngôn từ mà dường như đó là mạch thơ viết ra rất tự nhiên với những lời thơ có cánh bay bổng nhẹ nhàng. Bài thơ không tả cảnh thiên nhiên, cũng không nói rõ tâm sự của con người ấy là gì. Nguời ấy đang buồn vì điều gì? Mình chỉ thấy cảnh đêm hiện lên rất sinh động đầy đủ diễn tả tâm trạngcủa người đang ngồi một mình trong đêm vắng.
     Chỉ mấy câu thơ thôi, nhưng cũng đã rất đầy đủ rồi, đã cho người đọc thấy được không gian, thời gian ở trong khung cảnh mà " tôi '' đang ngồi. " Thời gian nhẹ nhàng" rất yên tĩnh, "về khuya" cảnh khuya vào khoảng từ 12h đêm đến 2h sáng. trên bầu trời có sao đó là một đêm trời trong xanh thanh vắng. Dường như "tôi" "quên lãng" không nghĩ gì nhưng lại nghĩ rất nhiều. Bởi lẽ tôi ý thức được rằng "thời gian  bay nhẹ nhàng" vậy mà vẫn ''vướng nhẹ vào tôi". Con người ai cũng phải chịu sự tác động của ngoại cảnh (chịu sự tác động của xã hội , của tự nhiên) vào chính cơ thể của mình, vào tâm tư tình cảm suy nghĩ của mình. "Tôi" đang buồn gì thế? Hay "tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn". Đọc đến đây bài thơ gây cho mình một cảm xúc thật sâu lắng. Có lẽ vì  thế mà mình nhớ mãi mấy câu thơ này. Tiếc rằng mình đánh mất nó cùng với cuốn sổ tay của mình năm đó. năm đó mình chỉ mới học lớp 9 thôi. Từ dạo đó cầm tờ báo nào lên mình cũng lật đến những trang thơ mong tìm lại nó nhưng không có cuốn tạp chí nào đăng nó  nữa. Đây là một bài thơ đuợc dịch từ một bài thơ nước ngoài. Nó đã mê hoặc mình bằng những ngôn từ bay bổng, có cánh. Đọc xong bài thơ này mình có cảm giác lâng lâng. Hình ảnh "tôi' hiện ra trong đêm khuya thanh vắng. Còn mình thì đang ngồi nhìn người ấy từ xa, ngay sau lưng lặng lẽ, lặng lẽ.'Tôi' cô đơn khi tất cả mọi người đã ngủ say hết cả không còn ai hiểu mình đang buồn gì. Nhưng ''tôi" không cô đơn vì thiên nhiên vẫn thức. Mình có cảm giác ''Tôi'  đang say mà rất tĩnh. "tôi nhỏ bé giữa không gian và thời gian. Cả "tôi' và mình giống như một vì sao nào đó " giữa một bầu trời đầy sao sáng lung linh". Tất cả như là định mệnh, là số phận. Chỉ là một vì sao nhỏ bé nhưng phải có mặt của nó mới tạo nên một "trời sao" . Cuộc đời này thật đángđể sống dù cho ngày mai chuyện tồi tệ gì có thể xảy ra, có thể đến với mình. Hình ảnh "tôi' trong bài thơ đang ngồi giữa đêm khuya cứ ám ảnh mình suốt những năm qua. Mình có cảm giác đấy là hình ảnh của một người đàn ông trạc tuổi trên 30. Lời thơ rất nhẹ nhàngđằm thắm nhưng chứa đựng những triết lý sâu xa, những suy nghĩ chín chắn. Đó là tính cách của một người đàn ông mạnh mẽ đang trầm lắng suy tư. Một người đàn ông đã trãi qua rất nhiều trắc trở trong cuộc sống. Hình ảnh ấy lại cứ hiện về mỗi khi mình đọc lên  mấy câu thơ đó. Và mình mãi là người lặng lẽ đứng phía sau dõi theo, quan sát , đồng cảm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét