Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

Blog cho anh

  Cũng chẳng biết được vì sao em lại thiện cảm với anh thế. Ngày anh rời khỏi QB là ngày buồn nhất trong đời em. Đêm đó em đã không ngủ chỉ thổn thức một mình như những ngôi sao thức đêm nay cùng anh nhớ về em. Đêm hôm đó trăng cũng sáng như vậy chỉ có đêm, trăng và sao biết em đã khóc, đã nhớ anh như thế nào mà thôi. Hôm nay em mượn thơ của tác giả Bùi Thị Kim Anh để nói lên tâm trạng của em lúc này, và đó cũng là tâm trạng của nhiều năm về trước khi anh rời bỏ em không một lời từ biệt.

ĐẾN BAO GIỜ

Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh
Chỉ một lần thôi êm ả
Dẫu có bao lần vội vã
Anh vẫn là anh xa cách giữa đời

Sẽ chẳng bao giờ có được giữa lòng tay
Ấm áp hương người thương nhớ
Một bông cúc muộn mằn mới nở
Dẫu vàng tươi trơ trọi cuối mùa

Một tình yêu tha thiết chẳng hẹn hò
Em với anh chỉ là mộng ước
Một giấc mơ gần mà không thực
Rất mặn nồng mà trống trãi đơn côi.

Sẽ chẳng bao giờ đến được cùng anh.
Chỉ một lần thôi là tất cả
Để cứ đến rồi đi trên đường cúc nở
Không mùi hương vẫn gợi nhớ âm thầm. 

 Một ngày đầu tháng tư,  một ngày không thể nào quên. cái cảm giác đáng sợ đó mãi theo em và không bao giờ em còn muốn nó xuất hiện thêm một lần nào nữa trong đời mình. Xuống xe rồi vẫn không muốn vào nhà. Ngày em đối diện với thực tế em đã mất anh em đứng không vững, chân khuỵu xuống ngồi bệt trên giường và chực bật khóc.Lần đầu tiên em biết mình đã yêu, lần đầu tiên em cảm nhận được một sự mất mát lớn lao. Tất cả thật trống trãi, bước chân thật hẩng hụt. Rất cô đơn. Nhưng em cũng đã kịp kìm nén và cười để nước mắt không rơi. Em không muốn mọi người biết em đang buồn. Để đến hôm nay em vẫn giữ mãi hình bóng của anh trong trái tim mình. Chỉ có trăng và sao, chỉ có đêm là biết em vẫn nhớ một hình bóng đã ra đi xa khuất tận chân trời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét